99.000đ
99.000đ
Ngày tuyết rơi, đất trời ngợp một màu trắng, thiên thần đã đến bên tôi. Vì sao đôi mắt em đượm buồn, em vội bước lên xe hoa sánh vai cùng tôi, phải chăng thiên sứ đã thực sự thuộc về tôi, mối tình sâu nặng kia em đã bỏ lại sau những tháng năm tuổi trẻ? Phải chăng bên tôi tuyết đã ngừng rơi?
Ly rượu đầu gợi nhớ, ly rượu cuối khiến người ta say. Mối tình đầu là mối tình mãnh liệt, mối tình sau mới là bất diệt. Trong tình yêu, nào quan trọng ai đến trước đến sau? Chẳng phải người cuối cùng ở lại mới được yêu nhiều nhất sao. Cùng đọc “Tuyết lạc trần duyên” và xem rồi những tình cảm này sẽ đi về đâu.
Sơ lược nội dung:
Một người đàn ông tài giỏi có bề ngoài lạnh lùng nhưng nào biết trong con người anh là một tình yêu thầm lặng đầy đau đớn. Tận mắt thấy người vợ của mình nhớ nhung một người đàn ông khác, tình cảm với người ấy, lòng anh đau như cắt nhưng cô nào có biết. Bề ngoài anh lạnh lùng nhưng ai biết những tổn thương mà anh phải chịu, ai biết anh cũng yếu đuối, cần được quan tâm. Với nhân vật nữ chính cũng vậy, cô không được lấy người mà mình yêu, khi có thể bên người ấy thì cô đã là vợ của người khác. Nhưng chính sự quan tâm, chăm sóc của Lạc Trần khiến cô dần dần đón nhận tình yêu của anh. Những tưởng lúc này hai người sẽ được hạnh phúc nhưng những bí mật của Lạc Trần dần lộ diện...
Trích dẫn hay:
Chương 1: Hôn Lễ Tuyết rơi
“… Những bông tuyết trắng xóa bay kín trời, rơi kín đất. Cả thế giới xung quanh đều là một màu trắng tinh khiết. Còn nhớ hôm đó, cũng vào một ngày tuyết rơi dày đặc như thế này, Giang Triều đứng ở phía dưới nhà. Bóng anh đổ trên nền tuyết trắng xóa bởi ngọn đèn đường cuối chiều. Cái dáng quân nhân của anh dường như đang đứng đó để thực hiện một lời hứa vĩnh hằng. Lúc ấy, tôi cũng chỉ mỉm cười với anh, vẫy nhẹ tay từ bên kia cánh cửa sổ. Thời thanh xuân, yêu toàn phải vụng vụng trộm trộm.
Nhưng đó là thứ ái tình vô cùng thuần khiết, chân thành. Vậy thì cái gì đã làm cho nó thay đổi? Là thế giới đổi thay hay chính chúng ta làm cho nó thay đổi? Chúng ta có thể suốt đời chỉ yêu một người, nhưng lại kết hôn với một người khác. Tôi biết mình không nên nghĩ về cái tên này vào thời điểm hiện tại. Nhưng chẳng hay, liệu những lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ kia có thể chôn sạch được quá khứ hay không? “Lạc Tuyết, con trang điểm xong chưa? Gia đình Lạc Trần chuẩn bị đến đón dâu rồi đấy. “Vâng.” Tôi hờ hững trả lời mẹ, tiện tay buông rèm cửa hoa, tiếp tục ngồi xuống trước gương. Trong gương hiện lên một khuôn mặt trang điểm nhạt nhòa. Chẳng nhẽ đây là vẻ kiều diễm của cô dâu trong ngày cưới mọi người hay nói sao? Đây chính là tôi sao? Tôi không dám tin. Hoặc cũng có thể, từ trong sâu thẳm cõi lòng mình, tôi không muốn chấp nhận bộ dạng hiện tại này...”