63.000đ
63.000đ
Người không nhớ tôi sao?
Nhà xuất bản: Lao động
Tác giả: Tiểu Châu
Năm xuất bản: 2014
Số trang: 259 trang
Khổ sách: 13 x 20.5 cm
Dạng bìa: Mềm
Giới thiệu sách:
Amaya, cô gái xinh đẹp, tài năng của trường múa ballet, giằng co trước tình cảm của mình với hai chàng trai: Ken – bạn học múa mà cô say mê suốt thời học sinh trong trường và Ichi – giám đốc nhà hát, đẹp trai và quyền lực. Sau nhiều biến cố và thử thách cô đã nhận ra bến đỗ tình cảm của mình...Xuyên suốt câu chuyện ngọt ngào là tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình cũng như khát khao khẳng định mình trong nghiệp múa.
Người không nhớ tôi sao- Một tác phẩm nhẹ nhàng và sâu lắng. Ta bắt gặp được những tính cách của con người thường nhật. Dư vị tình yêu, thái độ, biểu cảm của người đang yêu được miêu tả tinh tế. Thường thì nhân vật chính của truyên cô gái nào cũng hoàn hảo cả, và Amaya cũng không ngoại trừ nhỉ. Mình thích cách tác giả miêu tả những suy nghĩ và hành động của cô gái đó. Chân thật và rất tự nhiên. Cuốn sách hay đến từng câu, mượt mà, đầy ý nghĩa. Đọc kĩ đọc chậm sẽ thấy rất nhiều điều ẩn ý bên trong. Tình tiết cuốn hút, cách chuyển mạch khéo léo, dẫn dắt người đọc.
Trích dẫn:
"Thuở nhỏ nỗi buồn cũng nhẹ như cơn mưa, giận dỗi vào buổi sáng thì buổi trưa đã cười xòa chẳng nhớ gì, như khi nắng lên mọi thứ sẽ được hong khô lành lặn. Lớn lên khi vướng vào tình yêu mới biết thứ gì trên đời ảo tưởng quá mức đều không tốt, đặc biệt là tình cảm. Càng ảo tưởng thì càng đau lòng, gạt ai cũng không đáng sợ bằng việc tự dối dạt chính mình."
"Những câu chuyện buồn chỉ được kể lại khi lòng đã thôi rớm máu, khi một người đang rất buồn hãy tin rằng họ sẽ chẵng bao giờ kể ra đâu. Nhưng khi trải lòng ra được rồi, cũng không hẳn là họ đã hết buồn, mà chỉ đang trải qua một thứ cảm giác khác, một cung bậc khác. Nhưng cũng không phải vui vẻ trở lại, nếu đã vui rồi, nhất định họ chẳng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa."
“những cánh hoa anh đào nở dập dềnh trong gió như một màn sương màu hồng bao khắp cảnh vật. Amaya nhập viện vào màu đông năm trước, hơn bốn tháng trôi qua, thời tiết cũng thay đổi, sự buốt giá đã biến mất để nắng ấm xuất hiện. Vạn vật vẫn sinh sôi nảy nở, chỉ có cô ở lại trong nỗi buồn.
Người đó cũng như bầu trời trên cao, nhìn thấy được nhưng không bao giờ chạm vào được, nếu ham muốn giữ lấy cho riêng mình ắt hẳn nhận được nhiều đau thương. Lúc trước cô không ngại sĩ diện một mực theo đuổi anh, cả trường ai cũng biết nhưng anh luôn lạnh lùng với cô, xem cô như nhóc con chỉ thích bày trò...”
Mời bạn đón đọc!