66.000đ
66.000đ
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh
Nhà xuất bản: Trẻ
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Năm xuất bản: 2010
Số trang: 378
Khổ sách: 13 x 20cm
Dạng bìa: Bìa mềm
Giới thiệu sách:
Những câu chuyện nhỏ xảy ra ở một ngôi làng nhỏ: chuyện người, chuyện cóc, chuyện ma, chuyện công chúa và hoàng tử , rồi chuyện đói ăn, cháy nhà, lụt lội,... Bối cảnh là trường học, nhà trong xóm, bãi tha ma. Dẫn chuyện là cậu bé 15 tuổi tên Thiều. Thiều có chú ruột là chú Đàn, có bạn thân là cô bé Mận. Nhưng nhân vật đáng yêu nhất lại là Tường, em trai Thiều, một cậu bé học không giỏi. Thiều, Tường và những đứa trẻ sống trong cùng một làng, học cùng một trường, có biết bao chuyện chung. Chúng nô đùa, cãi cọ rồi yêu thương nhau, cùng lớn lên theo năm tháng, trải qua bao sự kiện biến cố của cuộc đời.
Tác giả vẫn giữ cách kể chuyện bằng chính giọng trong sáng hồn nhiên của trẻ con. 81 chương ngắn là 81 câu chuyện hấp dẫn với nhiều chi tiết thú vị, cảm động, có những tình tiết bất ngờ, từ đó lộ rõ tính cách người. Cuốn sách, vì thế, có sức ám ảnh. Nhưng Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh hình như không còn trong trẻo, thuần khiết trọn vẹn của một thế giới tuổi thơ nữa. Cuốn sách nhỏ nhắn vẫn hồn hậu, dí dỏm, ngọt ngào nhưng lại phảng phất nỗi buồn, về một người cha bệnh tật trốn nhà vì không muốn làm khổ vợ con, về một người cha khác giả làm vua bởi đứa con tâm thầm của ông luôn nghĩ mình là công chúa,... Những bài học về luân lý, về tình người trở đi trở lại trong day dứt và tiếc nuối.
Ta bắt gặp trong Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh một thế giới đấy bất ngờ và thi vị non trẻ với những suy ngẫm giản dị thôi nhưng gần gũi đến lạ. Câu chuyện của Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh có chút này chút kia, để ai soi vào cũng thấy mình trong đó, kiểu như lá thư tình đầu đời của cu Thiều chẳng hạn... ngây ngô và khờ khạo. Vẫn là giọng văn quen thuộc như những tác phẩm khác mà không làm người đọc ngán ngẩm. Truyện vẽ lên một bức tranh đẹp của vùng quê, những kỉ niệm thời học sinh đơn giản nhưng cũng vui nhộn, mang đến một góc nhìn mới mẻ, chân thực khiến ai đọc xong cũng muốn trở về những ngày thơ ấu.
Trích dẫn:
“Chú Đàn bảo tôi:
-Con xòe tay ra cho chú xem nào!
Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấy ra sau lưng:
-Tay con sạch mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi.
Chú Đàn phì cười:
-Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi mà.
Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc:
-Hoa tay là gì hở chú?
Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi:
-Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à?
Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích:
-Hoa tayu là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi đầu ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng sẽ đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá...”
Mời bạn tìm đọc!
Mời bạn tìm đọc.